Địa lý và cấu trúc La Pacana

La Pacana nằm trong vùng Antofagasta của Chile, ở Andes[1] phía bắc của chí tuyến Nam.[2] Biên giới giữa Chile và Bolivia vượt qua khu vực phía bắc của miệng núi lửa.[3] Khu vực La Pacana phần lớn không có người ở;[1] các khu định cư nhỏ như Socaire, Talabre và Toconao[4] tồn tại gần Salar de Atacama, nơi các suối chảy xuống các sườn núi đến tận chảo muối.[1] Miệng núi lửa được phát hiện trong các nỗ lực lập bản đồ trong vùng giữa 1980-1985.[5]

La Pacana là một phần của Vùng núi lửa Trung tâm,[2] một trong bốn vùng núi lửa tạo thành vành đai núi lửa Andes và được tách ra khỏi nhau bởi các khoảng trống mà không có hoạt động núi lửa liên tục.[6] Một số núi lửa dạng tầng và ignimbrite hình thành do đã bùng phát ở Vùng núi lửa Trung tâm kể từ thế Trung Tân,[7] khoảng 50 trong số đó được coi là hoạt động.[8] Ngoài ra, Khu Vực Trung tâm gồm có 18 núi lửa nhỏ. Sự phun trào lịch sử lớn nhất của dãy Andes xảy ra vào năm 1600 tại Huaynaputina ở Peru trong Vùng núi lửa Trung tâm, và núi lửa hoạt động mạnh nhất của Vùng núi lửa Trung ương là Láscar ở Chile.[6]

La Pacana có đường kính 60 nhân 35 kilômét (37 dặm × 22 dặm) với độ dài kéo dài theo hướng bắc-nam.[9] Đây là một trong những miêbgj núi lửa được tiếp xúc và lớn nhất trên thế giới;[10] miệng núi lớn nhất được biết đến là TobaSumatra với chiều dài tối đa là 100 kilômét (62 dặm).[11] La Pacana có thể không phải là một hõm chảo đơn, một số tái tạo lại hàm ý rằng phần phía bắc của miệng núi lửa thực sự là một cấu trúc sụp đổ riêng biệt.[12] Nền của miệng núi lửa nằm ở độ cao 4.200–4.500 mét (13.800–14.800 ft), phần nâng trung tâm và viền đá vôi cao hơn và đạt 5.200 mét (17.100 ft). Viền hõm chảo được lộ ra ngoại trừ ở phía bắc và phía tây, nơi mà núi lửa sau đó đã chôn nó.[9] Sau khi hình thành hõm chảo, trầm tích[13] và tuff trong miệng núi lửa đã được nâng lên[14] trên diện tích 350 kilômét vuông (140 dặm vuông Anh), tạo thành mái vòm có độ cao cao 1 kilômét (0,62 dặm) (0.62 mi) được biết đến với cái tên Cordón La Pacana.[15] Mái vòm này bị cắt do nhiều đứt gãy.[13] Ban đầu người ta tin rằng rìa của hõm chảo ngày nay không trùng khớp với vết nứt vong hõm chảo,[9] mà đã được xác định để trùng với các lề của mái vòm; tuy nhiên nghiên cứu sau này chỉ ra biên lợi địa hình ngày nay như miệng hõm chảo.[16] Mái vòm được tách ra từ vòn hõm chảo rộng 2–10 kilômét (1,2–6,2 dặm) chiếm khoảng hai phần ba toàn bộ bề mặt của miệng hõm chảo,[17] nhưng bị gián đoạn ở phía bắc của miệng núi lửa bởi "bản lề" của sự sụp đổ của hõm chảo, giả sử là hình dạng của một cái bẫy.[18] Các hào được chứa đầy bởi các trầm tích hình thành do xói mòn[19]bồi tích, evaporithồ chứa để lại phía sau bởi các hồ.[15]

Nhóm núi lửa Guayaque

Sự sụp đổ của hõm chảo cắt qua các trung tâm núi lửa lâu đời hơn, để lộ các trầm tích Ceja Alta và Quilapana. Các trung tâm núi lửa khác được lộ ra trong các lớp vỏ của miệng núi lửa là Cerro Aguas Calientes ở phía đông lớp vỏ và Cerro Gigantes ở phía tây lớp vỏ.[20] Hoạt động núi lửa đã được khôi phục lại trong vương quốc và ở cạnh của mái vòm hồi sinh, tạo thành vòm nham thạch từ giữa 4,1 đến 1,6 triệu năm.[14] Những trung tâm núi lửa này bao gồm miệng núi lửa Corral de Coquena và vòm nham của Morro Negro phía đông, Cerro Bola và Purifican phía tây và Cerros de Guayaques phía bắc mái vòm hồi sinh. Các vòm nham thạch Arenoso, Chamaca và Chivato Muerto ở phía nam của miệng núi lửa được coi là pre-caldera;[20] sau đó ba vòm này được xác định là vòm post-caldera.[21] Các núi lửa dạng tầng bên trong hõm chảo bao gồm các hình nón kết hợp với các vòm nham thạch Cerros de Guayaques và các núi lửa Cerro Incaguasi, Cerros de Pili, Cerros Negros và Huailitas.[20]

Một số suối nước nóng còn tồn tại trong hõm chảo có thể chỉ ra rằng vẫn có một hệ thống địa nhiệt liên quan đến La Pacana, mặc dù không phải là một điều rất quan trọng khi xem xét nhiệt độ thấp của chúng (dưới 25 °C (77 °F))..[11] Một số hồ như Laguna de Chivato Muerto, Laguna Trinchera và Ojos del Rió Salado,[11] cũng như các chảo muối như Salar de Aguas Calientes Norte, Salar de Aguas Calientes Sur, Salar de Pujsa và Salar de Quisquiro đã phát triển trong hào.[22] Các dòng suối như Río de Pili và Río Salado hoàn thành thủy văn của hõm chảo.[11]

Thăm dò trọng lực đã được tiến hành ở La Pacana. Một dị thường tiêu cực lớn (dị thường với lớp vỏ khối lượng ít hơn kỳ vọng) trùng với bề mặt của hõm chảo La Pacana và trải dài qua biên giới của nó; nó có thể là hậu quả của hõm chảo được tạo thành bằng vật liệu mật độ thấp. Các dị thường tích cực (dị thường có khối lượng nhiều hơn mong đợi trong lớp vỏ) được tìm thấy trong các khu vực xung quanh miệng hõm chảo và rải rác bên trong nó; trước đây là tầng hầm dày đặc và sau này có thể là sự xâm nhập liên quan đến lỗ thông khí riêng lẻ.[12]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: La Pacana http://www.scielo.cl/scielo.php?script=sci_abstrac... http://www.scielo.cl/scielo.php?script=sci_abstrac... http://www.sciencedirect.com/science/article/pii/S... http://www.sciencedirect.com/science/article/pii/S... http://www.sciencedirect.com/science/article/pii/S... //doi.org/10.1007%2FBF01080449 //doi.org/10.1016%2FS0377-0273(00)00270-5 //doi.org/10.1016%2Fj.jvolgeores.2007.07.015 //doi.org/10.1016%2Fj.rse.2006.10.018 //doi.org/10.1093%2Fpetrology%2F42.3.459